Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

sinh nhật buồn

vậy là tiếng chuông đồng hồ đã điểm, qua 24h rồi. bước sang 1 ngày mới rồi. ngày 12/12/2012 , là ngày sinh nhật mình. lại già thêm một tuổi nữa, cái tuổi đáng lẽ phải có 1 ngày sinh nhật vui vẻ hp bên mái ấm gia đình bên người mình yêu vậy mà... chỉ có cậu con trai bên cạnh mình, bao giờ cũng vậy luôn cô đơn vào những ngày sinh nhật. mình thèm lắm 1 tiếng chúc mừng của ngưòi thân của người mình yêu...... h này chắc họ cũng ngủ rồi hay họ đang vui bên người khác, với họ ngày này đâu còn ý nghĩa gì nữa, có lẽ họ đã quên. chẳng phải mấy tháng trước nó cứ mong mỏi mãi ngày này sao, giờ ngày này đã đến rồi đấy vậy mà nó lại thế này,. tại sao , nó mãi hỏi tại sao nhưng chẳng trả lời được phải chăng đây là lỗi của nó sao? chẳng phải lỗi của cả 2 chúng ta mà tại số phận đùa cợt đã đẩy chúng ta đến với nhau rồi lại tách rời chúng ta ra mãi mãi. giờ đây nó lẻ loi cô đơn , mệt mỏi bên cuộc sống . nó 1 mình , chỉ 1 mình thôi. chúc mừng sinh nhật của chính tôi..

CUỐI NĂM

Sáng thứ Bảy, cuối tuần.
Ngày đầu tháng, cuối năm.
Ai cũng nhẩm nhẩm đếm đếm rồi bảo sao mà thời gian trôi nhanh quá. Ai cũng bảo chưa làm được gì, mới đó mà đã hết hơn ba trăm ngày dài. Ai cũng chập chờn trong buồn, trong vui, thấy cái hương Tết nó gần gần, thấy căn gác nhỏ đang dần dần dịch về phía nhà, phía mâm cơm sum vầy rất ấm.
Trở lại tháng Mười hai, cách đây một năm ta cũng có một khoảng thời gian như thế này. Bước đi xâm xấp, người hối hả mùa tổng kết làm ăn, người hối hả những bài vở cuối ở thành phố, người dồn dồn bước chân sắm đủ loại kẹo, bánh, mứt, quần áo. Hương Tết, vàng mai, đỏ đào phơn phớt màu tươi cho dòng phố xám xịt, lất phất mưa phùn. Dẫu cái thời gian nó ào ào, dẫu thấy cái danh sách việc phải làm mùa cuối năm sao mà dài không ngớt. Nhưng người ta vẫn vui, vẫn cần mẫn hơn lệ thường. Sắp khép được một chu trình, rang ráng cho nó tròn vẹn, đẹp tươi hơn.
Ví một Năm với điều gì đây nhỉ? Có lẽ như dây chuyền sản xuất một món đồ. Cuối năm, món hàng đã cận ngày lên kệ. Chỉ còn kiểm tra cho cẩn thận, chuốt thêm chút phấn son cho hoàn hảo. Không cần nhiều tinh lực như khi thiết kế, như khi đương lắp ráp mà sự cố nảy sinh. Có lẽ như một cuộc chạy đua, ta chỉ còn cách đích vài bước chân. Không còn phải đi nhiều, không còn phải tốn sức nhiều, không còn phải đổ mồ hôi nhiều, cũng không còn mấy đối thủ phải chiến thắng. Chỉ cần thêm một chút nỗ lực, không bao nhiêu so với cả quá trình dài đã qua, thế là vinh quang được trao vào tay ta. Nhưng nếu không làm hết sức, ta lại chắc ngay nguy cơ thua cuộc hoàn toàn! Một chút lơ đễnh cũng có thể xóa bay cả đoạn đường dài miệt mài... Bởi thế, khoảnh khắc nào cũng cần quan tâm, cũng cần đủ đầy nỗ lực

Cuối năm, lòng nhẹ nhàng hơn. Một năm mệt nhoài cũng gần hết, bao chuyện buồn cũng sắp đi qua hết. Hơn thế, người ta thấy vui hơn, bởi hương thơm của những điều mới, của ngày đầu năm xôn xao tiếng cười. Với cái mới, bao giờ lòng cũng thênh thang hồ hởi hơn... Sưởi lòng bằng một tách trà ấm nóng, đi cùng những ngày cuối năm để khép kín một chu trình. Dẫu chưa có gì nhưng ít ra, ta đã được an ủi phần nào. 
Cuối năm, mở hầu bao, mở thùng tiết kiệm xem mình đã tích góp được bao nhiêu vật chất, bao nhiêu thành công, bao nhiêu kinh nghiệm, bao nhiêu nỗ lực và bao nhiêu yêu thương. Cũng nghĩ xem đã mất mát thế nào, điều gì phải từ bỏ, mối dây nào đứt gãy mà ta vẫn còn dửng dưng. Làm những cái tổng kết, như người kế toán ngồi cộng sổ, ta cũng cần quản lý chi tiêu đời mình. Cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm, cái gì mà tiết kiệm lại trở thành hà tiện thì tốt hơn là phóng khoáng và lởi xởi... thế thì trời mới để của cho. Đời vẫn chiều ngược, chiều xuôi đều đều như thế...
Một năm võn vẹn trôi qua với bao điều khó khăn gian khổ, lo toan, tính toán đủ thứ nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được một sự lạnh nhạt, thờ ơ thế là buồn và tan nát..
Còn vài chục ngày nữa để kẻ lạ tìm lại tình bạn cũ, để đứt gãy hoặc là lành lặn hoặc là tan biến. Vài chục tối cuối của năm, đong đưa chẳng mấy chốc. An lành mà cũng đầy truân chuyên.
Cuối năm, mẹ bảo ra đường nhớ cẩn thận...
Lòng vừa mong ngóng vừa lẫn, ngần ngừ.

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

cô đơn

Khi tôi đã đủ đau khổ và quá sức chịu đựng, thì tôi sẽ khóc. Hay chỉ cần quá hạnh phúc, quá nhớ thương, tôi cũng sẽ khóc. 



Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, rơi xuống đất, xuống áo, chạy vào kẽ môi cứ như thể sẽ làm cho tôi cảm thấy được tắm mát, được “ hạ nhiệt ” và ... sau đó, cũng sẽ tới một lúc tôi thôi khóc ... Nhưng khi tôi đã khóc đến sưng mắt, khóc đến thảm thương thì việc gì tôi cũng dám làm ... Tự tử, đó là một trong những điều đầu tiên…Dùng dao rạch tay, uống thuốc quá liều, uống thuốc trừ sâu, tận hưởng cảm giác rơi tự do ... Điều gì tôi cũng dám… Một phút nông nổi nhất thời trong cô đơn và tuyệt vọng, còn gì cô đơn hơn thế ???
Người vĩ đại nhất là người biết lắng nghe ... người nhỏ bé nhất là người chỉ mãi lo nói ... Nhưng vì có người đang cảm thấy mình nhỏ bé , chợt có thể vỡ òa vì có người vĩ đại kề bên ... Có thể không có nước mắt cho sự vỡ òa, nhưng thay vào đó là lòng biết ơn vô biên khi có người chịu nghe mình nói khi cô đơn ... Như một con sông có thể san sẻ nước sang một đại dương gần kề ... Và con sông nước vẫn còn nguyên vẹn ... vì đã có đại dương san sẻ bớt nỗi cô đơn ...
Và ... bằng cách lắng nghe bằng trái tim, bạn đã có thể cứu được một ai đó ... đang cô đơn 
Cần một vòng tay, cần một cái nắm tay, cần một ánh mắt, cần một lời mắng, cần ... cần nhiều lắm ... cần cả một giọt nước mắt của ai đó khác ... Nhưng họ chẳng dám nói ra, vì trong lúc nhất thời, xung quanh họ, chẳng có ai quan tâm đến họ cả ... Đơn giản vì chính những người đang ở xung quanh là nguyên nhân của những giọt nước mắt kia ... Còn những người quan tâm đến họ thì lại đang ở xa, rất xa, xa vô tận ... dù chỉ là vài ba cây số hay vài trăm mét
SƯU TẦM