Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

EM LÀ CHIẾC BÓNG TRONG EM

Trời âm ẩm nồm Đông, gió vi vu đem từng cơn lạnh tái tê tim người. Áo ngắn tay đi về qua phố thấy run người gợn gai chếnh choáng như gặp cơn say, say mưa, say cái ẩm ương sù sì của ngày mất nắng. Nghĩ, phân vân... giờ này anh đi về có thấm lạnh không? Thấy... thương anh vô cùng. Em nói với anh rằng, hôm nay trời làm người đàn bà thất tình ủ dột thứ mình si mê, buông mái tóc thề ngang lưng hờ hững không chải chuốt. Ngả cúi đầu âm ỉ nỉ non hơi buồn hòa trong làn nước bụi mù trời đất. Mưa phùn, đúng thế đó là mưa phùn rơi bay bay như hạt bụi vương đầy trên tên tóc em và anh. Nước trắng trời như sương khói với gió lay động từng nhành cây trêu đùa nước mắt của thiên nhiên. Nhìn mây với gió cứ buồn chạnh lòng lo cho anh đi về trong đêm tối, giá rét vây lấy thân mình không người chia sẻ. Nản lòng không anh mỗi bước đường xa vắng người đưa đón, vắng nhịp chân đếm bước những nhịp chân trên cùng con đường về lối nhớ niềm yêu. Em muốn làm mây đưa anh về đến ngõ nhà anh, muốn làm gió thổi nhẹ làn tóc bồng bềnh thấm nước mưa đêm, muốn làm người chung đường chung chuyến xe cuối ngày cùng anh ngả đầu lim dim giấc ngủ vội vàng. Ngoài kia, sau làn kính trắng mưa vẫn bay vô tình chẳng thành cơn bão tố cứ ngấm dần những nỗi nhớ thương đầy vơi. Anh có muốn cùng em đi hết con đường mòn nhân thế vẫn đi, có muốn dắt tay em tìm về phía mặt trời rực nắng ngày Đông. Có thể cùng em tựa đầu trên ghế theo nhịp xe chuyển bánh đau nhức tấm thân mệt nhoài cuối ngày hoang vắng tiếng thơ yêu. Chỉ cần thế thôi em sẽ là chiếc bóng bên anh theo mọi nẻo đường, vui hãy nhớ về em lúc vụng về ngây dại, buồn hãy nghĩ về em khi cười long lanh trong nắng. Lấp loáng chút ngọt ngào, vương chút hương hoa thêm yêu hương vị ngày gió rét. Đủ để thấy cần nhau, đủ cho lúc cô đơn muộn màng, hai nửa tâm hồn bù đắp sưởi ấm bên nhau. Chỉ cần vậy thôi chiếc bóng vô tình, tiềm thức anh vẫn nuôi nấng một bóng hình, một nụ cười, một dáng nhỏ vẫn hay chào nhau qua ánh mắt đượm đầy mong nhớ. Đủ rồi một khoảng cách xa mờ, vọng về cõi nhớ tình thương yêu lấp đầy ánh nắng ban mai. Chiếc bóng ấy sẽ đi theo anh đến muôn đời cho dù ngày mai nó là dĩ vãng, một dĩ vãng nhạt nhòa mờ ảo chốc lát biến vào hư vô. Anh hãy cho em là chiếc bóng trong đời anh như ngày vẫn thế, nhớ hay quên cũng cần lắm sự chân thành chia sẻ. Nhớ cho đôi bàn tay lạnh đã từng nắm tay anh xoa xuýt mong ủ ấm lúc giá băng, nhớ cho đôi bàn chân từng lội mưa chiều đón đưa anh về tổ ấm. Đổi lại đường dài lẻ bóng cô đơn một hình một bóng đi về. Anh nhớ không kỉ niệm ấy mãi sống trong lòng, chỉ cần anh còn nhớ thoang thoảng thôi rằng bên đời anh vẫn có một bóng hình không tên mãi theo sát anh từng ngày.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét