Thơ Chàng
Chiều về ngắm phố quanh ta
Bâng khuâng nỗi nhớ lòng ta vơi đầy
Thương ai nỗi nhớ hao gầy
Ngày mai hạnh phúc tràn đầy em ơi!
Thơ Nàng
Ngày gặp anh em thấy may mắn
Ngọn lửa tình đã rực cháy trong em
Sau bao ngày trái tim em nguội lạnh
Anh đến bên đời thắp lại lửa tình em.
HOABANMAI
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy.Ta có thêm ngày nữa để yêu thương!!!
Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013
những bài ở blog
Nắng Mai!
Vui sao một sớm mai
xinh
Nắng reo rộn rã lung linh tươi
hồng
Nắng vương hoa ngát thơm
nồng
Cho em má đó ửng hồng anh
ơi…
Hương ngàn tỏa khắp nơi
nơi
Tóc bay trong gió không ngơi thế
này
Mải theo vạt nắng mê
say
Mà lòng sao cứ đắm say muôn
phần…
Có anh nay đã thật
gần
Nắng như rực lửa vạn lần yêu
thương
Gửi người xa đó em
thương
Lung linh vạt nắng ngát hương tươi
hồng…
Tình Xa Mà Gần
Anh đây em đó mênh mông
Mà lòng vẫn muốn bên lòng không nguôi
Dẫu xa tình nghĩa chẳng vơi
Yêu nhau tha thiết cả đời vẫn yêu
Hoàng hôn mầu tím buổi chiều
Vẫn ngời ánh sáng tin yêu mỗi ngày
Tình nồng theo gió mây bay
Về nơi xa ấy lòng say mơ màng
Cho dù năm tháng chờ mong
Bà Xã Ơi!
BÀ XÃ ƠI!!!
Anh biết giờ này em đang rất mệt mỏi với
những gì đang diễn ra. Song, cuộc sống luôn biến động, luôn làm ta mệt mỏi em
yêu ạ!!!! Trong tình yêu cũng vậy! Lúc dịu êm lúc dữ dội, nhưng cái đích phía
trước mới quan trọng hơn cả…!!! Hãy vượt lên tất cả bà xã nhé!!! Hãy vì một
ngày mai rực rỡ đang chờ ta phía trước!!! Anh yêu bà xã rất nhiều!!!
Nhớ
Giọt nhớ vương bóng dáng ai
Bao đêm thổn thức canh dài
Ưu tư khắc khoải niềm trăn trở
Trĩu nặng tâm hồn lệ ướt vai
Nhẹ bước âm thầm chỉ bóng tôi
Cô đơn phủ lấy mảnh hồn côi
Sương khuya nhỏ xuống thành dòng lệ
Bởi dấu yêu xưa... lạc mất rồi
Dáng nhỏ bơ vơ giữa đất trời
Mây buồn lạnh lẽo, dạ chơi vơi
Mưa đêm òa khoác hồn tim vỡ
Nước mắt vo tình lặng lẽ rơi
Em ngồi dưới ánh ngọn đèn đêm
Lất phất mưa bay thấm nỗi niềm
Kỷ niệm còn vương lên khóe mắt
Dư âm vẫn đọng mãi trong tim.
Bao đêm thổn thức canh dài
Ưu tư khắc khoải niềm trăn trở
Trĩu nặng tâm hồn lệ ướt vai
Nhẹ bước âm thầm chỉ bóng tôi
Cô đơn phủ lấy mảnh hồn côi
Sương khuya nhỏ xuống thành dòng lệ
Bởi dấu yêu xưa... lạc mất rồi
Dáng nhỏ bơ vơ giữa đất trời
Mây buồn lạnh lẽo, dạ chơi vơi
Mưa đêm òa khoác hồn tim vỡ
Nước mắt vo tình lặng lẽ rơi
Em ngồi dưới ánh ngọn đèn đêm
Lất phất mưa bay thấm nỗi niềm
Kỷ niệm còn vương lên khóe mắt
Dư âm vẫn đọng mãi trong tim.
tặng bà xã của anh
Chiều hè yên ả nơi xa
Nhìn về nơi ấy lòng ta vơi đầy
Nhớ em đôi mắt hao gầy
Nhớ em nỗi nhớ đong đầy yêu thương
Nhìn về nơi ấy lòng ta vơi đầy
Nhớ em đôi mắt hao gầy
Nhớ em nỗi nhớ đong đầy yêu thương
*
* *
* *
Dù ta đôi ngả hai phương
Dù xa ngàn dặm tình thương mặn nồng
Trời cao thắm một sắc hồng
Nhuộm thêm sắc thắm tình nồng nơi anh!!!
Bã xã thay anh giao lưu
cùng các cùng các Blogger nhé!!! Mãi yêu em Bà Xã ạ!!!
Đọc
mấy câu thơ của anh em thật sự hạnh phúc vô cùng, cảm ơn anh đã luôn
dành tình cảm cho em, luôn ở bên cạnh em trong lúc những lúc em buồn
nhất. Đáp lại lời thơ anh trao em nè!
Đêm khuya vắng một mình trong bóng tối
Em nhớ anh nhưng chẳng nói thành lời
Nỗi nhớ mang theo em lớn dần thành ngọn lửa
Mãi bập bùng đốt cháy cả đêm thâu
Em ước thời gian trôi càng nhanh hơn nữa
Những giấc mơ luôn có anh ở giữa
Chan chứa tình, chan chứa yêu thương
Em giận mình sao cứ mãi vấn vương
Người dưng khác họ sao mà tha thiết thế
Chuyện tình yêu từ ngàn xưa khôn dễ
Đôi chúng mình âu cũng bởi cái duyên.
Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013
EM LÀ CHIẾC BÓNG TRONG EM
Trời âm ẩm nồm Đông, gió vi vu đem từng cơn lạnh tái tê tim người. Áo ngắn tay đi về qua phố thấy run người gợn gai chếnh choáng như gặp cơn say, say mưa, say cái ẩm ương sù sì của ngày mất nắng. Nghĩ, phân vân... giờ này anh đi về có thấm lạnh không? Thấy... thương anh vô cùng.
Em nói với anh rằng, hôm nay trời làm người đàn bà thất tình ủ dột thứ mình si mê, buông mái tóc thề ngang lưng hờ hững không chải chuốt. Ngả cúi đầu âm ỉ nỉ non hơi buồn hòa trong làn nước bụi mù trời đất. Mưa phùn, đúng thế đó là mưa phùn rơi bay bay như hạt bụi vương đầy trên tên tóc em và anh. Nước trắng trời như sương khói với gió lay động từng nhành cây trêu đùa nước mắt của thiên nhiên. Nhìn mây với gió cứ buồn chạnh lòng lo cho anh đi về trong đêm tối, giá rét vây lấy thân mình không người chia sẻ. Nản lòng không anh mỗi bước đường xa vắng người đưa đón, vắng nhịp chân đếm bước những nhịp chân trên cùng con đường về lối nhớ niềm yêu.
Em muốn làm mây đưa anh về đến ngõ nhà anh, muốn làm gió thổi nhẹ làn tóc bồng bềnh thấm nước mưa đêm, muốn làm người chung đường chung chuyến xe cuối ngày cùng anh ngả đầu lim dim giấc ngủ vội vàng. Ngoài kia, sau làn kính trắng mưa vẫn bay vô tình chẳng thành cơn bão tố cứ ngấm dần những nỗi nhớ thương đầy vơi.
Anh có muốn cùng em đi hết con đường mòn nhân thế vẫn đi, có muốn dắt tay em tìm về phía mặt trời rực nắng ngày Đông. Có thể cùng em tựa đầu trên ghế theo nhịp xe chuyển bánh đau nhức tấm thân mệt nhoài cuối ngày hoang vắng tiếng thơ yêu. Chỉ cần thế thôi em sẽ là chiếc bóng bên anh theo mọi nẻo đường, vui hãy nhớ về em lúc vụng về ngây dại, buồn hãy nghĩ về em khi cười long lanh trong nắng. Lấp loáng chút ngọt ngào, vương chút hương hoa thêm yêu hương vị ngày gió rét. Đủ để thấy cần nhau, đủ cho lúc cô đơn muộn màng, hai nửa tâm hồn bù đắp sưởi ấm bên nhau.
Chỉ cần vậy thôi chiếc bóng vô tình, tiềm thức anh vẫn nuôi nấng một bóng hình, một nụ cười, một dáng nhỏ vẫn hay chào nhau qua ánh mắt đượm đầy mong nhớ. Đủ rồi một khoảng cách xa mờ, vọng về cõi nhớ tình thương yêu lấp đầy ánh nắng ban mai. Chiếc bóng ấy sẽ đi theo anh đến muôn đời cho dù ngày mai nó là dĩ vãng, một dĩ vãng nhạt nhòa mờ ảo chốc lát biến vào hư vô.
Anh hãy cho em là chiếc bóng trong đời anh như ngày vẫn thế, nhớ hay quên cũng cần lắm sự chân thành chia sẻ. Nhớ cho đôi bàn tay lạnh đã từng nắm tay anh xoa xuýt mong ủ ấm lúc giá băng, nhớ cho đôi bàn chân từng lội mưa chiều đón đưa anh về tổ ấm. Đổi lại đường dài lẻ bóng cô đơn một hình một bóng đi về. Anh nhớ không kỉ niệm ấy mãi sống trong lòng, chỉ cần anh còn nhớ thoang thoảng thôi rằng bên đời anh vẫn có một bóng hình không tên mãi theo sát anh từng ngày.
Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012
sinh nhật buồn
vậy là tiếng chuông đồng hồ đã điểm, qua 24h rồi. bước sang 1 ngày mới rồi. ngày 12/12/2012 , là ngày sinh nhật mình. lại già thêm một tuổi nữa, cái tuổi đáng lẽ phải có 1 ngày sinh nhật vui vẻ hp bên mái ấm gia đình bên người mình yêu vậy mà... chỉ có cậu con trai bên cạnh mình, bao giờ cũng vậy luôn cô đơn vào những ngày sinh nhật. mình thèm lắm 1 tiếng chúc mừng của ngưòi thân của người mình yêu...... h này chắc họ cũng ngủ rồi hay họ đang vui bên người khác, với họ ngày này đâu còn ý nghĩa gì nữa, có lẽ họ đã quên. chẳng phải mấy tháng trước nó cứ mong mỏi mãi ngày này sao, giờ ngày này đã đến rồi đấy vậy mà nó lại thế này,. tại sao , nó mãi hỏi tại sao nhưng chẳng trả lời được phải chăng đây là lỗi của nó sao? chẳng phải lỗi của cả 2 chúng ta mà tại số phận đùa cợt đã đẩy chúng ta đến với nhau rồi lại tách rời chúng ta ra mãi mãi. giờ đây nó lẻ loi cô đơn , mệt mỏi bên cuộc sống . nó 1 mình , chỉ 1 mình thôi. chúc mừng sinh nhật của chính tôi..
CUỐI NĂM
Sáng thứ Bảy, cuối
tuần.
Ngày
đầu tháng, cuối năm.
Ai cũng
nhẩm nhẩm đếm đếm rồi bảo sao mà thời gian trôi nhanh quá. Ai cũng bảo chưa làm
được gì, mới đó mà đã hết hơn ba trăm ngày
dài. Ai cũng chập chờn trong buồn, trong vui, thấy cái hương Tết nó gần gần,
thấy căn gác nhỏ đang dần dần dịch về phía nhà, phía mâm cơm sum vầy rất
ấm.
Trở lại tháng Mười hai, cách đây một năm ta cũng có một
khoảng thời gian như thế này. Bước đi xâm xấp, người hối hả mùa tổng kết làm ăn,
người hối hả những bài vở cuối ở thành phố, người dồn dồn bước chân sắm đủ loại
kẹo, bánh, mứt, quần áo. Hương Tết, vàng mai, đỏ đào phơn phớt màu tươi cho dòng
phố xám xịt, lất phất mưa phùn. Dẫu cái thời gian nó ào ào, dẫu thấy cái danh
sách việc phải làm mùa cuối năm sao mà dài không ngớt. Nhưng người ta vẫn vui,
vẫn cần mẫn hơn lệ thường. Sắp khép được một chu trình, rang ráng cho nó tròn
vẹn, đẹp tươi hơn.
Ví một
Năm với điều gì đây nhỉ? Có lẽ như dây chuyền sản xuất một món đồ. Cuối năm, món
hàng đã cận ngày lên kệ. Chỉ còn kiểm tra cho cẩn thận, chuốt thêm chút phấn son
cho hoàn hảo. Không cần nhiều tinh lực như khi thiết kế, như khi đương lắp ráp
mà sự cố nảy sinh. Có lẽ như một cuộc chạy đua, ta chỉ còn cách đích vài bước
chân. Không còn phải đi nhiều, không còn phải tốn sức nhiều, không còn phải đổ
mồ hôi nhiều, cũng không còn mấy đối thủ phải chiến thắng. Chỉ cần thêm một chút
nỗ lực, không bao nhiêu so với cả quá trình dài đã qua, thế là vinh quang được
trao vào tay ta. Nhưng nếu không làm hết sức, ta lại chắc ngay nguy cơ thua cuộc
hoàn toàn! Một chút lơ đễnh cũng có thể xóa bay cả đoạn đường dài miệt mài...
Bởi thế, khoảnh khắc nào cũng cần quan tâm, cũng cần đủ đầy nỗ
lực.
Cuối
năm, lòng nhẹ nhàng hơn. Một năm mệt nhoài cũng gần hết, bao chuyện buồn cũng
sắp đi qua hết. Hơn thế, người ta thấy vui hơn, bởi hương thơm của những điều
mới, của ngày đầu năm xôn xao tiếng cười. Với cái mới, bao giờ lòng cũng thênh
thang hồ hởi hơn... Sưởi lòng bằng một tách trà ấm nóng, đi cùng những ngày cuối
năm để khép kín một chu trình. Dẫu chưa có gì nhưng ít ra, ta đã được an ủi phần
nào.
Cuối
năm, mở hầu bao, mở thùng tiết kiệm xem mình đã tích góp được bao nhiêu vật
chất, bao nhiêu thành công, bao nhiêu kinh nghiệm, bao nhiêu nỗ lực và bao nhiêu
yêu thương. Cũng nghĩ xem đã mất mát thế nào, điều gì phải từ bỏ, mối dây nào
đứt gãy mà ta vẫn còn dửng dưng. Làm những cái tổng kết, như người kế toán ngồi
cộng sổ, ta cũng cần quản lý chi tiêu đời mình. Cái gì tiết kiệm được thì tiết
kiệm, cái gì mà tiết kiệm lại trở thành hà tiện thì tốt hơn là phóng khoáng và
lởi xởi... thế thì trời mới để của cho. Đời vẫn chiều ngược, chiều xuôi đều đều
như thế...
Một
năm võn vẹn trôi qua với bao điều khó khăn gian khổ, lo toan, tính toán
đủ thứ nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được một sự lạnh nhạt, thờ ơ
thế là buồn và tan nát..
Còn
vài chục ngày nữa để kẻ lạ tìm lại tình bạn cũ, để đứt gãy hoặc là lành lặn
hoặc là tan biến. Vài chục tối cuối của năm, đong đưa chẳng mấy chốc. An lành mà
cũng đầy truân chuyên.
Cuối
năm, mẹ bảo ra đường nhớ cẩn thận...
Lòng
vừa mong ngóng vừa lẫn, ngần ngừ.
Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012
cô đơn
Khi tôi đã đủ đau khổ và quá sức chịu đựng, thì tôi
sẽ khóc. Hay chỉ cần quá hạnh phúc, quá nhớ thương, tôi cũng sẽ khóc.
Những giọt nước
mắt cứ lăn dài trên má, rơi xuống đất, xuống áo, chạy vào kẽ môi cứ như thể sẽ
làm cho tôi cảm thấy được tắm mát, được “ hạ nhiệt ” và ... sau đó, cũng sẽ tới một lúc tôi thôi khóc ... Nhưng khi tôi đã khóc đến sưng mắt, khóc đến thảm
thương thì việc gì tôi cũng dám làm ... Tự
tử, đó là một trong những điều đầu tiên…Dùng dao rạch
tay, uống thuốc quá liều, uống thuốc trừ sâu, tận hưởng cảm giác rơi tự do ...
Điều gì tôi cũng dám… Một phút nông nổi nhất thời trong cô đơn và tuyệt vọng, còn gì cô đơn hơn thế ???
Người vĩ đại nhất là người biết lắng nghe ... người nhỏ bé nhất là người chỉ mãi lo nói ... Nhưng vì có người đang cảm thấy mình nhỏ bé , chợt có thể vỡ òa vì có người vĩ đại kề bên ... Có thể không có nước mắt cho sự vỡ òa, nhưng thay vào đó là lòng biết ơn vô biên khi có người chịu nghe mình nói khi cô đơn ... Như một con sông có thể san sẻ nước sang một đại dương gần kề ... Và con sông nước vẫn còn nguyên vẹn ... vì đã có đại dương san sẻ bớt nỗi cô đơn ...
Người vĩ đại nhất là người biết lắng nghe ... người nhỏ bé nhất là người chỉ mãi lo nói ... Nhưng vì có người đang cảm thấy mình nhỏ bé , chợt có thể vỡ òa vì có người vĩ đại kề bên ... Có thể không có nước mắt cho sự vỡ òa, nhưng thay vào đó là lòng biết ơn vô biên khi có người chịu nghe mình nói khi cô đơn ... Như một con sông có thể san sẻ nước sang một đại dương gần kề ... Và con sông nước vẫn còn nguyên vẹn ... vì đã có đại dương san sẻ bớt nỗi cô đơn ...
Và ... bằng cách
lắng nghe bằng trái tim, bạn đã có thể cứu được một ai đó ... đang cô đơn
Cần một vòng
tay, cần một cái nắm tay, cần một ánh mắt, cần một lời mắng, cần ... cần nhiều lắm ... cần
cả một giọt nước mắt của ai đó khác ... Nhưng họ chẳng dám nói ra, vì trong lúc
nhất thời, xung quanh họ, chẳng có ai quan tâm đến họ cả ... Đơn giản vì chính
những người đang ở xung quanh là nguyên nhân của những giọt nước mắt kia ... Còn những người quan tâm đến họ
thì lại đang ở xa, rất xa, xa vô tận ... dù chỉ là vài ba cây số hay vài trăm
mét
SƯU TẦM
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)